Café Đắng vứt Đường vẫn Ngọt

Romance

Với tôi, thưởng thức tách cà phê cũng như cảm hứng yêu thì thầm vậy, lúc bắt đầu yêu xúc cảm thật sự đắng ngắt như xúc cảm mới nếm thử nhấp trước tiên của bóc tách cà phê vậy, thật sự không muốn tiếp tục. Tuy thế một khi nạm chấp nhấp thêm 1 ngụm, nhàn hạ cảm nhận...

Bạn đang xem: Cafe đắng bỏ đường thì ngọt


*

*
Báo Cáo Truyện
Với tôi, thưởng thức tách cà phê cũng như cảm giác yêu thầm vậy, lúc mới yêu cảm giác thật sự đắng ngắt như mới nếm thử nhấp đầu tiên của tách cà phê vậy, thật sự không muốn tiếp tục. Nhưng một lúc cố chấp nhấp thêm một ngụm, từ từ cảm nhận hương vị nồng nàn sau đó cũng như cảm giác cố chấp biết rằng sẽ đau, nhưng vẫn cắm đầu vào và từ từ cảm nhận được cảm giác ngọt ngào của tình yêu thầm lặng, đau nhưng cũng rất kích thích.

"Cà phê đắng bỏ đường sẽ ngọt. Chỉ là chưa tìm được vị đường đúng với khẩu vị mang lại nên vẫn thích cảm giác đắng ngắt đấy, có thể nói em là người kén chọn. Đã từng cố chấp nghĩ rằng mình đã tìm được vị đường mà mình yêu thích, nhưng thật ra đó chỉ là cảm giác kích thích nhất thời, ngọt đến sâu răng. Chỉ là lúc nhổ đi cái răng bị sâu rồi cũng sợ luôn vị ngọt, không muốn lại một lần cảm nhận cái đau của sâu răng và cảm giác tê dại của thuốc tê để nhổ đi cái răng đau thôi." Em suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi, một ánh nhìn sâu xa khó đoán rồi trả lời. Lần đầu tiên tôi thấy em nói nhiều như vậy, và sau khi nói dứt em lại cười, nụ cười chua chát.

Không lẽ em đang so sánh tách cà phê với chính tình yêu của em? Em đã biết sự thật?

"Vậy tại sao không đổi thành một loại thức uống khác mà lại là cà phê đen?" Tôi lại tò mò, cũng không mong em sẽ trả lời.

Em chỉ nhìn tôi cười, nụ cười lạ nhưng không trả lời. Tôi định nói là không cần em phải trả lời vì không muốn cục diện trở nên bế tắt, nhưng cuối cùng còn chưa kịp lên tiếng thì đã có khách bước vào, và thế là cuộc trò chuyện của chúng tôi dừng lại ở đó.

Những ngày tiếp theo đó em vẫn như thường lệ đến ngồi ở quán hàng giờ liền, nhưng lúc này trước mặt em là từng quyển sách tởm tế chằn chịt chữ và biểu đồ nên tôi cũng không muốn làm phiền em. Em không gọi cà phê đen nữa mà bắt đầu những ly trà sữa béo ngậy, tâm trạng của em dường như không còn xấu như trước nữa, và em cũng cười nhiều hơn. Lâu lâu em lại đi cùng bạn, dường như sau ngày chúng tôi nói chuyện, em đã cụ đổi hoàn toàn.

Một tháng trôi qua, mọi chuyện đều diễn ra thật tốt đẹp. Mỗi ngày mở quán tôi chỉ chờ đợi được nhìn thấy em, nhìn thấy khuôn mặt giản dị không son phấn của em, ánh mắt như biết cười cũng đủ làm tôi cảm thấy cuộc đời này thật đẹp.

Có lẽ tình cảm của tôi đã đến giai đoạn vị cà phê đắng ngắt ấy toả ra hương vị, thật sự rất ngọt, ngọt ngào nhưng cũng đầy ngắn ngủi.

Hôm nay là sinh nhật tôi, vậy là tôi sắp bước vào tuổi 28, một cái tuổi đủ để tìm đối tượng để đám cưới sinh con rồi, dù sao thì cũng không còn nhỏ nữa. Tôi muốn thổ lộ tình cảm của mình với em, nhưng tôi không có dũng khí đó. Tôi không sợ bị em từ chối, chỉ sợ lúc nhận ra tình cảm của tôi, em sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Chỉ cần nghĩ đến em sẽ biến mất như lần trước, tôi thật sự không thể chấp nhận được. Tôi là một thằng đàn ông tồi tệ, nhưng cũng chỉ vì quá yêu em, tôi sẽ giữ lại cho mình tình yêu tuổi trẻ tôi đã đặt hết vào em, mối tình đơn phương sẽ cùng tuổi 27 nằm trong kí ức. Từ ngày mai tôi sẽ bắt đầu cuộc sống mới, sẽ chỉ coi em là một thứ không thể thiếu vào cuộc sống này.

Xem thêm: Bộ Ảnh Bìa Facebook Về Học Tập Và Kết Quả Ấn Tượng, Ảnh Bìa Facebook Hay Về Học Hành Ôn Thi Hài Hước

Hôm nay em lại đến, nhưng lần này không giống những lần trước. Em diện bộ váy liền màu trắng, tay áo dài voen rất đẹp, váy xoè càng làm tôn lên vẻ trẻ trung của cô gái tuổi đôi mươi. Lần đầu tiên tôi thấy em trang điểm, mái tóc đen óng uống cong thả xuống dịu dàng, thật sự không thể ngờ khi ăn diện lên, em hoàn toàn khác hẳn, đẹp đến say lòng người.

Từ lúc em bước vào quán, mọi ánh mắt đã đổ dồn về phía em, một đám học sinh cấp tía liền huýt sáo chọc ghẹo nhưng em không hề chú ý đến mà đi thẳng đến quầy nước.

"Cho em tách cà phê và vài viên đường" em gọi tôi rồi tảo về nơi em thường ngồi. Tôi như người mộng du mà dõi theo em mãi, không biết bằng cách nào có thể đưa cà phê ra mang đến em rồi phục vụ khách, chỉ biết là em rời đi sớm hơn thường ngày rất nhiều.

Nhưng em cũng là người khách rời đi cuối cùng. Lúc đi đến dọn bàn của em, tách cà phê của em đã uống cạn, chén đường bên cạnh chỉ mất đi có một viên, có lẽ em vẫn sợ ngọt như ly cà phê từng uống, ngọt đến đau răng đó. Cảm giác tại sao lại đắng đến như thế này? Rõ ràng là tôi không hề uống tí cà phê nào mà?

À phải, là tim đau, miệng mặn đắng chứ không phải vị đắng của cà phê, vì sau vị đắng của cà phê là cảm giác thơm lừng đầy kích thích. Còn bây giờ tôi cảm nhận được sau vị đắng chính là vị chua, chua chát như ăn phải một quả khế chua vào nguyên một đống khế ngọt vậy.

Cố gắng điều chỉnh tâm trạng, tôi cuối người cầm tách cà phê của em đặt vào khay, định con quay người rời đi thì ở bên cạnh tách cà phê có mảnh giấy mà tôi không để ý. Chắc là của em để quên, tôi không biết có nên mở ra tốt là để đây ngày mai đưa trả cho em, đấu tranh nữa ngày trời tôi quyết định mở ra xem, từng nét chữ tức thì ngắn gọn gàng.

'Trong một tháng không đến quán cà phê của anh, em đã đi tìm những viên đường ở những quá cà phê khác, nhưng mùi vị không giống, không hề giống với vị cà phê anh pha cho em. Em nhận ra mình cố chấp như vậy không muốn chấp nhận tình cảm của anh, cũng như không thể chấp nhận sự lừa dối của anh ấy, nhưng cuối cùng em cũng không thể lừa gạt chính mình. Em đã bị anh chinh phục mất rồi. Vị đường của anh vẫn là vị đúng với tách cà phê đắng của em.

Cà phê đắng bỏ đường sẽ ngọt, em đã tìm được vị đường của tác cà phê mà em luôn tìm kiếm rồi.

Tối nay 7h hẹn anh ở quán Moonlight'

......

Au: tôi chọn kết truyện ở đây vì câu chuyện của họ sau này như thế nào, sẽ tuỳ vào bạn muốn nó như thế, riêng tôi lại không muốn đi thêm, vì một lúc bước thêm bước nữa tôi sẽ không thể ép chính mình kết thúc.

Đối với tôi mà nói, câu truyện do chính mình viết nhưng cảm giác lại không thoả mãn. Chính tôi cũng muốn biết cảm xúc thật của cô gái ấy nhưng lại không muốn đi tiếp, dừng lại đây và cảm nhận tình cảm của người đàn ông trong truyện là đủ rồi. Tình yêu, nếu bạn muốn phức tạp thì nó là phức tạp, nhưng nếu bạn muốn nó đơn giản thì nó cũng có thể đơn giản như vậy đấy.