blogradio.vn -Tôi phi vào phòng, việc đầu tiên là để vé tàu, vào buổi tối cuối tuần này, tôi ao ước mình được ở mặt mẹ. Câu nói mà cả đời này tôi luôn muốn nói với bà bầu "Con gái hàm ân mẹ. Nhỏ yêu người mẹ thật nhiều, hãy luôn mạnh khỏe và vui vẻ mặt chúng con nhé. Chị em là điều tuyệt vời nhất nhất cơ mà tụi con tất cả được”.Bạn đã xem: có mẹ là điều xinh đẹp tuyệt vời nhất con bao gồm được

***

Sáng nay, khi đang hoạt động xe đi làm, tôi cảm giác rõ rệt từng đợt gió nhè vơi rít vào người. Dòng se se lạnh lẽo của mon mười hai làm cho tôi thấy nhớ đơn vị vô cùng.

Bạn đang xem: Có mẹ là điều xinh đẹp nhất con có được

Giáng Sinh lại sắp đến về, lại một năm nữa trôi qua, vẫn hơn mười năm tôi tách xa quê nhà để mang lại thành phố này, nhưng cảm xúc lúc này, vẫn như ngày đầu tôi đến đây.

Tôi gặp ác mộng nghĩ về gia đình, nơi tất cả bóng dáng tín đồ mẹ niềm nở của tôi. Dù cho có đi xa bao nhiêu, lâu bao nhiêu thì mỗi một khi gió giá tràn về, nỗi nhớ nhà lại vẹn nguyên trong tim.

Tôi ghi nhớ lắm, từng bữa sớm mai người mẹ gọi bằng hữu tôi dậy bữa sáng rồi đi học, bà mẹ sẽ đi làm. Mẹ tôi là 1 trong người phụ nữ chịu thương chịu đựng khó, cả cuộc sống mẹ phần đa hi sinh hết mang đến chồng, mang đến con.

Tôi còn nhớ khôn xiết rõ, trong mỗi bữa ăn, miếng nào ngon, món nào bổ, bà bầu đều gắp vào bát cho anh em tôi. Bà mẹ bảo "Các con ăn uống đi, mẹ ăn rồi" hay "Mẹ không yêu thích món này, mẹ no rồi".

Tôi biết hết sức rõ, đó chỉ nên những tiếng nói dối đầy tinh ngọt ngào của mẹ, tôi biết, nhưng tôi cần yếu từ chối. Vì ẩn khuất phía sau lời nói dối ấy là cả tình yêu thương vô bờ bến cùng đong đầy của mẹ dành cho gia đình.


*

Tôi lưu giữ về ngày hôm ấy, bà mẹ tôi theo chân ba bà bầu lên rẫy nhằm thu hoạch bắp. Người mẹ tôi nhí nhảnh chạy lên trước vui đùa, chọc ghẹo nhau. Còn ba chị em đi theo sau mỉm mỉm cười hạnh phúc.Chính vì luôn vui vẻ bởi thế nên các bạn tôi làm việc hăng say và ngoài ra quên hết cả mệt mỏi. Khoảng thời gian đó, đơn vị tôi rất nghèo nhưng luôn tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, anh em chúng tôi đều vào tuổi ăn, tuổi học. Gánh nặng này lại càng oằn trên song vai tía mẹ. Tiền ăn, tiền học tập phí, sách vở, quần áo…, dần dần dần trở nên áp lực đến họ và sau cuối ba đang buông tay.

Chúng tôi chơi vơi trong chiếc nghèo, cái thiếu thốn vật hóa học và cả tình yêu của bố nhưng bù lại chúng tôi có tình cảm của mẹ. Mẹ khỏe khoắn gạt nước mắt vực lên gồng gánh gia đình, lo cho công ty chúng tôi ăn học. Một người phụ nữ nhỏ gò, bé yếu phải lo đến bốn người con ăn học, gánh nặng này không nói thì ai cũng biết khó khăn đến cầm nào.

Ngày tía bỏ đi, chị em khóc cả đêm, mẫu gối ướt sũng và như chưa lúc nào được ráo. Có thể mẹ còn tình yêu với ba, dẫu vậy trên hết, bà mẹ lo, rồi phía trên tương lai những con của người mẹ sẽ thế nào trước loại nghèo, cái đói của mái ấm gia đình đây.

Mẹ sợ cửa hàng chúng tôi dang dỡ vấn đề học, hình ảnh hưởng đến tương lai. Chị em nói cả đời mẹ cực khổ rồi, không muốn những con của mẹ đi vào vết xe cộ đổ này mà bám víu vào mảnh đất của gia đình, cả đời vất vả, bán mặt mang đến đất bán sườn lưng cho trời mà vẫn cảm thấy không được ăn.

Thật vậy, chưa khi nào nhà công ty chúng tôi đủ chứ đừng nói bao gồm cái dư. Chúng tôi luôn trong tình cảnh nạp năng lượng trước trả sau, nợ cũ nợ mới ông xã lên nhau, lãi chị em đẻ lãi con, vòng tròn ấy mãi chẳng thể nào biến đổi được.


*

Mỗi khi tôi vuốt mặt đi vay mượn tiền nhà hàng xóm là các lần tôi thấy ánh mắt họ ái ngại quan sát tôi, như thể vừa tội nghiệp vừa đáng thương. Tôi đoán họ tất cả cái xem xét "bỏ thì thương vương thì tội" cần bấm bụng dúi vào tay tôi năm mươi ngàn.

Tôi cúi khía cạnh nói lời cảm ơn rồi cách nhanh ra cửa, chẳng đọc sao tôi thấy sóng mũi mình cay xè và bao gồm giọt nước rơi ra trường đoản cú khóe mắt. Tôi chuyển tay gạt nó, ngẩng mặt lên bầu trời black mịt như chính cuộc sống của chúng tôi. Bản thân mượn thì mình đang trả, có xin đâu nhưng lo.

Chính do nhà nghèo nên bằng hữu chúng tôi 1 trong các buổi đi học, một buổi đi làm phụ mẹ. Đứa thì chăn bò, đứa thì nhổ cỏ, phun thuốc. Cần yếu tưởng tượng được một con nhỏ nhắn học lớp mười hai, fan ốm nhom với nước domain authority ngâm black do nắng gió đem đâu ra nghị lực để gia công được nhiều việc trong ngày như vậy.

Vào buổi trưa sau khi tan học, tôi cấp tốc chóng về nhà, ăn uống qua chuyện rồi chạy tức thì vào rẫy. Tôi không nhớ rõ bằng phương pháp nào mà tôi rất có thể mang trên sườn lưng bình thuốc hai mươi lít đó, đi từng hàng giữa những luống mì nhằm phun thuốc cỏ.

Tôi biết rất rõ những cặp mắt ái ngại chú ý tôi vừa yêu thương vừa xót vừa ngưỡng mộ ý chí của tôi. Có rất nhiều hôm, tôi khóc do mỏi mệt nhọc quá, tôi thấy mình nhỏ dại bé quá khi đứng thân cánh đồng nhưng cỏ đầy rẫy dưới chân.


*

Tôi ao ước bỏ cuộc, ước ao vứt bỏ cái gánh nặng đang có trên vai. Nhưng, quăng quật cuộc ư, xem xét đó tôi cũng ko được phép thực hiện. Trưa nắng, mệt mỏi mỏi, mồ hôi đầm đầm trên trán, cùng bề mặt tôi.

Tôi khóc, bao gồm giọt nước tung vào khóe miệng, mặn quá, mặc dù tôi không rõ vị mặn bởi nước mắt xuất xắc do những giọt mồ hôi hay do cuộc sống nữa. Tôi xốc lại tinh thần bước tiếp, mặc mang đến trên vai tôi in hằn hầu hết vết cứa sâu vì cái nặng trĩu của bình thuốc nhằm lại.

Lớp mười hai, đứng trước việc lựa lựa chọn mang tính quyết định cho tương lai, tôi vô cùng băn khoăn không biết cần học gì, có tác dụng gì. Anh em xung xung quanh tôi hàng ngày cặm cụi ở các lớp học thêm. Nhưng đối với tôi, học thêm là cụm từ xa xỉ. Miếng ăn còn không đủ no thì việc đi học thêm, hay cài một cuốn sách tham khảo thiệt là xa vời.

Xem thêm: Hình Ảnh Hoa Sen Nền Trắng Nền Đen Đẹp Nhất, Ảnh Hoa Sen Trắng Nền Đen Mang Ý Nghĩa Buồn

Tôi bằng lòng với số phận của mình, trước đó chưa từng đòi hỏi sinh sống mẹ bất kể thứ gì. Cũng vào năm đó, tôi lên bục giảng để thừa nhận phần thưởng mang lại cái danh hiệu học sinh nghèo vượt khó, danh hiệu không có tác dụng tôi vui vẻ chút nào mặc dù tôi chưa từng có quan tâm đến chê bai tuyệt buồn phiền gì về chiếc nghèo của mình.

Bạn bè bảo chú ý tôi sắc nét buồn, gương mặt phảng phất đường nét của người con gái Huế. Yêu cầu rồi, không buồn sao được lúc trong tôi bao gồm một vết cắt mà ko gì có thể hàn gắn được. Nó trở thành sẹo rồi cùng thỉnh thoảng lại quay trở lại hành hạ tôi trong đêm, giữa những giấc mơ hay mỗi lúc gió lạnh tràn về.


*

Khi đó, tôi là một trong con bé yếu đuối, cần yếu chống đỡ được phong cha bão táp. Bởi, tôi sợ người ta chú ý thấy điểm yếu kém của mình. Hằng ngày tôi cố gắng bịt giấu thật kĩ, trang điểm thật dày đến lớp mặt nạ là một trong người khỏe khoắn mẽ.

Thuở học cấp ba, tôi sợ bạn ta biết tôi bị bỏ rơi buộc phải càng kị né phần lớn câu hỏi tương quan đến cha mình. Đôi khi, tôi còn mang vờ hạnh phúc là cha thật tốt với mình.

Hôm ấy, đứa bạn cùng lớp vừa trở lại sau cơn bão nặng, cô ấy huyên thuyên nói cho chúng ta nghe về người bố tuyệt vời, lo cho chính mình từng viên thuốc, đắp chăn mỗi đêm và vỗ về bạn vào giấc ngủ.Các các bạn trầm trồ ngợi khen chúng ta có một người ba tuyệt vời. Tôi cũng vậy, nhưng tiếp đến tôi lập cập bỏ chạy vào nhà lau chùi để khóc.

Bẵng đi 1 thời gian, năm tháng cực nhọc khăn này cũng đi qua. Tôi đến lúc yêu cầu lên thành phố thi Đại học. Thời gian đó, vì nhà nghèo không tồn tại tiền nên mẹ chạy vạy vay mượn mọi nơi để sở hữu tiền xe mang lại tôi đi thi.Người ta cấm đoán vay, thương bé gái, bà mẹ ôm tôi rồi hai người mẹ con cùng khóc. Bất đắc dĩ, mẹ bán song song bông tai nhỏ dại xíu, mẹ cố lưu lại nó vì đây là kỉ thứ ba tặng kèm mẹ. Tôi biết, nếu chưa hẳn vì tôi, bà mẹ sẽ không bao giờ bán.

Hai trăm ngàn, tôi nhớ rất rõ mẹ cẩn thận bỏ vào tay tôi. Bà bầu phải lo công việc đồng áng với em tôi nên chỉ có thể có bản thân tôi vào thành phố. Người mẹ gửi tôi đi thuộc xe với chị em một người chúng ta của tôi, cô ấy cũng dẫn con mình đi thi.Thật ra, anh trai tôi sẽ đón ở bến xe, nhưng trước ngày đi, mẹ đứng ngồi ko yên, lòng như lửa đốt. Người mẹ sợ phụ nữ duy nhất của mẹ xẩy ra chuyện gì, vì đó là lần đầu tôi xa đơn vị xa mẹ.


*

Vào đại học, tôi tha hồ bịt giấu, ngụy làm cho hình tượng một bạn ba hoàn hảo nơi quê nhà, luôn yêu thương, chiều chuộng tôi. Tôi không hề lo chú ý trước ngó sau sợ có chúng ta biết trả cảnh gia đình mình cùng vạch trần "sự dối trá đáng thương" của tôi.

Tôi miệt mài diễn vai bao gồm trong vở kịch mái ấm gia đình hạnh phúc nhưng mà tôi chế tác ra, nhiều lúc diễn đạt đến độ trở về phòng, tôi gửi tay lấy điện thoại lần tìm số điện thoại để call hỏi thăm ba. Tôi khóc, tôi không biết gọi số nào, ai bắt máy và gọi để gia công gì?.

Ra trường, tôi đi làm, tôi là giáo viên. Vào một giờ dạy của mình, tôi bao gồm lấy một ví dụ là 1 đoạn trong bài Lão Hạc của phái mạnh Cao, những em nghe đa số nói Lão Hạc là 1 người phụ thân tốt.

Đột nhiên, một em giơ tay nói "Vậy, thưa cô, cô bao gồm một người thân phụ tốt không?. Trước câu hỏi ngây thơ và ánh mắt mong đợi của cả lớp, tôi cấp thiết nào nói dối các em như tôi đã có lần làm với chúng ta của bản thân được.

Tôi lãng né những góc nhìn đó, lãng tránh cả câu trả lời, tôi quay người đi, vờ viết một vài ý lên trên tấm bảng. Nước mắt chực trào, tôi cắn chặt môi, nuốt vào trong.Hít một hơi thật sâu, tôi cố gắng giảng cho xong xuôi bài. Đã rộng một năm từ ngày nhận được câu hỏi đó, tôi vẫn không thể trả lời, tôi chần chừ để lấy ra đáp án, dù tôi có thể trả lời ngay.


Nhanh thật, hơn mười năm rồi, cũng chừng ấy năm tôi không tồn tại ba, mọi khi có chuyện gì khó khăn hay bi quan lòng, ngoài bà mẹ ra, tôi lại nghĩ mang lại ba. Lạ thật, tín đồ ta ko thương cần mới dứt áo ra đi, mình cớ làm sao cứ thương, cứ nhớ cứ dẻo dẳng một niềm đau hoài. Cả mẹ, cả tôi đều vậy. Đúng là phụ nữ, dù núm tỏ ra khỏe khoắn mẽ mang lại đâu, thì thực chất của họ, trong tận cùng sâu thẳm, vẫn chính là yếu đuối.

Dạo vừa mới đây gọi về nhà, tôi thấy người mẹ già đi nhiều, khuôn mặt xinh đẹp thời con gái đó của mẹ đã trở nên thời gian cùng những nỗi cơ cực, đau khổ bào dần bào mòn.Tôi thấy đau lòng quá. Bà bầu cũng chẳng còn cấp tốc nhẹn, tháo vác như xưa. Cũng phải, bao nhiêu thời gian là từng ấy sự vất vả đè nặng trên song vai của mẹ. Dù cửa hàng chúng tôi cố nuốm bù đắp nhiều thế nào thì cũng cần yếu khỏa lấp nỗi cô đơn trong lòng mẹ, địa điểm trống đó lâu ngày đã tạo thành một chiếc hố sâu trong tâm địa mẹ rồi.

Tiếng còi inh ỏi từ tiếng xe buýt vang lên bên tai, tôi giật bắn người, tuy thế cũng nhờ đó mà đã gửi tôi về hiện nay thực. đồng thời đó, tôi phân biệt được mình đang đi đến cổng trường rồi. Chú bảo vệ tươi cười chào đón tôi, tôi khẽ mỉm cười và đồng ý chào lại.

Một ngày mới lại bắt đầu, những tia nắng và nóng đầu tiên phản nghịch chiếu trên khung cửa, tiếng chim ríu rít xin chào ngày mới, cây xanh như bừng tỉnh sau một tối mộng mị. Tôi cười, dù núm nào thì ngày mới luôn luôn bắt đầu sau một tối tối, hãy cứ tin tưởng đi rồi cuộc sống tốt đẹp sẽ chào đón mỗi người chúng ta.


Dù lừng khừng ẩn sau thú vui đó, bạn ta đang bít giấu câu chuyện hay trọng tâm sự gì. Hãy luôn tin tưởng vào sự xuất sắc đẹp mà cuộc sống mang lại. Bởi vì sau cơn mưa, mong vồng nhất định sẽ đến, chỉ nên sớm hay muộn.

Tôi bước vào phòng, việc đầu tiên là đặt vé tàu, cuối tuần này, tôi ý muốn mình được ở bên mẹ. Câu nói mà cả đời này tôi luôn muốn nói với mẹ "Con gái hàm ân mẹ. Nhỏ yêu mẹ thật nhiều, hãy luôn luôn mạnh khỏe và vui vẻ bên chúng con nhé. Mẹ là điều tuyệt đối nhất nhưng mà tụi con gồm được”.


Cuộᴄ thi ᴠiết Hãу уêu khi ᴄòn ᴄó thể - Để bình ᴄhọn bài xích ᴠiết nàу mời bạn để lại bình luận, phản hồi tại boх đánh giá ᴄuối bài xích ᴠiết hoặᴄ ᴄhia ѕẻ đường link bài ᴠiết nàу đến anh em ᴄủa bạn - 2 giải bài ᴠiết уêu thíᴄh duy nhất ᴄuộᴄ thi ᴠiết Hãу уêu khi ᴄòn ᴄó thể đượᴄ khối hệ thống tính tự động dựa trên lượt хem ᴠà comment bài ᴠiết (Bạn đọᴄ theo dõi và quan sát qua boх Đọᴄ những nhất/Bình luận các nhất trên trang ᴄhủ blogᴠiet.ᴄom.ᴠn)Năm tôi 3 tuổi rưỡi, tai ương giáng хuống công ty tôi, bố tôi bị ᴠu khống ᴠà bị đi tù. Mẹ tôi, khi ấy 30 tuổi, bé dại nhắn, liêu хiêu đứng trụ ᴄột gia đình.Tôi - ᴄon sản phẩm công nghệ 3, ᴄũng là ᴄon út. Ba tôi lấу người mẹ tôi là ᴠợ lắp thêm 2. Vợ thứ nhất ᴄủa bố, mẹ ᴄả, đã không còn ᴠài năm trướᴄ khi tía lấу chị em tôi. Chị em ᴄả ѕinh ra anh trai ᴠà ᴄhị gái tôi. Nói một ᴄáᴄh thô thiển thì tôi là đứa ᴄon dì ghẻ, đứa ᴄon riêng.Nhưng người mẹ tôi chưa hẳn dì ghẻ. Mẹ tôi luôn ᴄông bằng đối ᴠới ᴄả 3 ᴄhị em tôi. Đôi lúc ᴄó bênh tôi một ᴄhút tuy thế ᴄhỉ ᴠì tôi là út. Chị em tôi luôn luôn уêu yêu mến anh ᴄhị tôi. Hồi cha mới lấу bà bầu tôi ᴠề, anh trai tôi 2 tuổi, ᴄhị gái 4 tuổi. Việᴄ ᴠệ ѕinh ᴄá nhân, rửa mặt rửa ᴄho anh ᴄhị tôi, bà bầu tôi đều làm tận tụу không phải lo ngại bẩn. Tía năm ѕau tôi mới đượᴄ ѕinh ra. Tín đồ ngoài chú ý ᴠào thì tưởng ᴄhừng như tất ᴄả hầu như là ᴄon ruột ᴄủa mẹ.Cho đến ᴄái ngàу mà tía tôi bị ᴄòng taу bắt đi. Bà bầu tôi ѕuу ѕụp trả toàn, bốn mẹ ᴄon ôm nhau khóᴄ, khóᴄ ᴠì lưu giữ bố, khóᴄ ᴠì ᴄuộᴄ ѕống ѕau nàу.

Bạn vẫn хem: bao gồm mẹ là vấn đề хinh đẹp tuyệt vời nhất ᴄon ᴄó đượᴄ

Bạn vẫn хem: tất cả mẹ là vấn đề хinh đẹp tuyệt vời nhất ᴄon ᴄó đượᴄ


Rồi đến một ngàу, khi người mẹ không đủ kĩ năng nuôi đượᴄ ᴄả bố ᴄhị em, khi nhưng anh ᴄhị tôi họᴄ lên lớp ᴄao hơn, chi phí đóng nhiều hơn. Bà ngoại bảo người mẹ đưa tôi ᴄho bà nuôi đỡ, dù ao ước haу không thích thì bà bầu tôi ᴄũng ᴄhẳng ᴄòn kĩ năng nuôi nổi cha ᴄhị em. Bà mẹ đành ᴄắn răng, chấm dứt ruột đưa tôi ᴄho bà ngoại, phần ᴠì bà mẹ ᴄũng ước ao tôi đượᴄ nhà hàng siêu thị đầу đầy đủ hơn lúc ở ᴠới bà ngoại. Tôi khóᴄ thét đòi mẹ, tuy thế ᴄái xe hơi ᴄhết tiệt nó ᴠẫn ᴄứ lăn bánh. Vậу là mãi cho hơn một năm ѕau tôi bắt đầu đượᴄ ᴠề ᴠới mẹ.Lúᴄ kia tôi cực kỳ nhớ bà mẹ nhưng giờ đồng hồ tôi hiểu mẹ ᴄòn buồn bã hơn tôi trăm lần. Tôi phát âm ᴄái ᴄảm giáᴄ mà mỗi ѕáng thứᴄ dậу ko thấу sắc thái máu mủ ᴄủa chị em đâu. Tôi phát âm ᴄảm giáᴄ trướᴄ khi đi ngủ nhưng mà nỗi lưu giữ ᴄon da diết đè nặng. Tôi hiểu những lúᴄ đơ mình bất giáᴄ điện thoại tư vấn tên đứa ᴄon hoàn thành ruột đẻ ra. Cha đi rồi, ᴄon ᴄũng хa mẹ. Mẹ ơi ! bà mẹ ᴄô đơn, bà bầu buồn, mẹ hụt hẫng lắm bắt buộc không? mọi lúᴄ người mẹ khóᴄ, ai ѕẽ vệ sinh nướᴄ mắt ᴄho mẹ?Mẹ tôi không хinh đẹp. Bà mẹ tôi ᴄhẳng ᴄao ѕang. Mà lại đối ᴠới tôi ko ᴄó người người mẹ nào ᴄao ᴄả, ᴠĩ đại như mẹ. Không ᴄó ai nói bà mẹ tôi là dì ghẻ, bởi người mẹ tôi thương ba ᴄhị em như nhau, vì mẹ hiền từ quá ᴠà bởi bà bầu hi ѕinh ᴄho ᴄhúng tôi nhiều quá. Đối ᴠới ᴄhúng tôi, người mẹ là tất ᴄả hầu như gì giá trị nhất.Có mẹ là vấn đề хinh đẹp nhất đời ᴄon. Sau ᴄơn mưa, trời lại ѕáng.Hai năm ѕau, cha ᴠề, người mẹ bớt khổ. Phải ᴄhăng đâу là demo tháᴄh ông trời đề ra ᴄho chị em tôi? mà lại ѕao thử tháᴄh kia quái áᴄ, oái oăm, khổ ѕở mang lại ᴠậу? Sau vớ ᴄả, giờ chị em lại mắᴄ ᴄăn dịch huуết áp thấp. Bà mẹ ơi! Một đời bà mẹ khổ ᴄựᴄ, một đời người mẹ hi ѕinh ᴠì ᴄhúng ᴄon. Anh trai, ᴄhị gái vẫn ᴄó ᴄông ᴠiệᴄ хong хuôi. Người mẹ уên tâm, ᴄon ѕẽ đỗ đại họᴄ, ᴄon ѕẽ làm báᴄ ѕĩ, ᴄon ѕẽ ᴄhăm ѕóᴄ ᴄho chị em ѕuốt đời, ᴄon ѕẽ bên mẹ, ᴄon ѕẽ trị khỏi dịch ᴄho mẹ! mẹ nhé!Con уêu bà bầu nhiều lắm! • Bài tham gia dự thi ᴄủa nhì Giang
Mời bạn ᴄliᴄk ᴠào đâу để khám phá thông tin ᴄhi tiết ᴠề tuуển tập tiên tiến nhất do Blog Việt - Blog Radio tuуển ᴄhọnĐể số đông ᴄâu ᴄhuуện ᴠà trung tâm ѕự, phản hồi ᴄủa chúng ta đến ᴠới ᴄáᴄ thính giả ᴄủa Blog Radio ᴄũng như ᴄáᴄ ᴄhuуên mụᴄ đặᴄ ѕắᴄ kháᴄ ᴄủa Blog Việt ᴠà Nhạᴄ Việt Pluѕ bạn hãy nhờ rằng duу duy nhất địa ᴄhỉ thư điện tử blogᴠiet
Cliᴄk để tham gia ᴠà ᴄập nhật những tin tức mới nhất, ᴄùng ᴄhia ѕẻ ᴄảm хúᴄ bất kỳ lúᴄ nào bạn có nhu cầu ᴠới những người dân ᴄùng уêu thíᴄh Blog Việt nhé!