"Lời ru của thầy" của Đoàn Vị Thượng là trong những bài thơ tốt về chủ thể “Thầy cô với mái trường”. Bằng giọng thơ lục chén bát nhẹ nhàng, đằm thắm, từ bỏ ngữ, hình hình ảnh giản dị, lắng sâu, bài thơ là một trong khúc ru đầy ắp yêu thương, ru em từ lúc cắp sách cho trường. Đó là lời ru xúc đụng của bạn thầy suốt đời tận tụy cùng với nghề, với học sinh thân yêu. Thầy ru em:“Bắt đầu loại tuổi lên ba”, lời ru của thầy là hành trang cấp thiết thiếu, tiếp sức mang lại em bên trên những đoạn đường đời. Đọc bài bác thơ này, chắc rằng không ai không khỏi xúc rượu cồn và duy nhất là những người dân từng có tác dụng nghề dạy học thì sự xúc cồn ấy thật khó có thể biểu đạt thành lời.Xưa nay, fan ta thường kể đến lời ru của bà, của bà bầu mà ít ai nói đến “Lời ru của thầy”. Cũng dễ hiểu bởi bà và bà mẹ là “người thầy đầu tiên” ru em ngay trong khi em còn trong nôi. Từ lời ru ấy, em đã khủng lên. Tách vòng tay mẹ, em đến trường. Từ bỏ đây, ngày ngày thầy lại ru tiếp lời ru của mẹ: “Bắt đầu cái tuổi lên ba/ Thầy ru điệp khúc quê nhà mang đến em”. Thầy dạy dỗ em bài học đầu tiên chính là bài học về tình thương gia đình, yêu thương quê hương, khu đất nước, yêu trường đoản cú ngọn cỏ nhành cây đến những trang sử oanh liệt của dân tộc: “Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm/ tình thương chẳng tất cả bậc thềm cuối đâu!”. Yêu cầu rồi, tình cảm quê hương, tổ quốc không bao giờ là đầy đủ và cần yếu đong đếm được. Câu thơ ẩn một triết lý dìu dịu về chiếc điều tưởng chừng như hiển nhiên tuy thế rất đặc biệt quan trọng mà ta rất đơn giản bỏ qua.Vẫn biết kỹ năng thì bát ngát như biển khơi lớn, nhưng mà hiểu biết của mọi người là hữu hạn. Nhỏ chữ dù linh diệu đến đâu cũng ko thể biểu đạt hết được phần lớn đa dạng, trớ trêu của cuộc đời. Vả lại, trí thông minh ngây thơ, non trẻ của em cũng tất yêu nào thu nhận hết được phần lớn cung bậc từ bể đời vô tận. Vậy nên, cùng với tình yêu thương và trách nhiệm nghề nghiệp, thầy đem toàn bộ sự hiểu biết, lòng si của mình, thổi bùng trong lòng hồn em ngọn lửa về tình yêu cuộc sống, yêu con người, thắp lên phần lớn ước mơ, khát vọng:“Mong mang đến trọn mong mơ đầy của em”. Từ mong ước ấy, thầy giữ hộ gắm bao tin yêu, hi vọng vào những kỹ năng và kiến thức thầy đang “gieo”, vào ngọt ngào thầy vẫn gửi... Thầy trông mong “Cái hoa vào lá, chiếc mầm vào cây”, những em được mập lên bằng sự yêu thương thương, siêng chút, từ tình cảm và ánh nắng trí tuệ, sẽ trổ hoa, kết trái dâng đời.Trong bài thơ "Lời ru của thầy", câu chữ nào thì cũng chở nặng một tình cảm bất tận. Nhưng chắc hẳn rằng hay nhất, nặng trĩu đầy tuyệt nhất là khổ thơ: “Mẹ ru em ngủ tròn đêm/ Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày/ vào em phân tử chữ xếp dày/ Đừng quên mẹ vẫn lo ốm hạt cơm”. Nhì lời ru tràn trề yêu yêu thương của chị em và của thầy vừa tiếp nối, vừa bổ sung cập nhật cho nhau, đều dành riêng cho em những gì giỏi đẹp nhất. Đêm đêm, lời ru của bà bầu đưa em vào giấc ngủ. Lúc mặt trời lên là dịp em cắp sách tới trường, lời ru của thầy nâng cách em đi. Thấu hiểu những nhọc nhằn của mẹ, thầy luôn luôn dạy em về lòng biết ơn: “Trong em phân tử chữ xếp dày/ Đừng quên mẹ vẫn lo tí hon hạt cơm”. Từ bỏ “hạt” được lặp lại một phương pháp đầy dụng ý. “Hạt chữ” có vẻ như trừu tượng, mà lại “hạt cơm” lại rất cố thể. Dùng mẫu trừu tượng nhằm nói cái ví dụ là cách vinh danh công ơn của mẹ. Nhị từ “lo gầy” để trước “hạt cơm” hợp lý và phải chăng để nói tới sự vất vả, lam bè phái của bà bầu nuôi nhỏ và lo mang đến con nạp năng lượng học bằng người? nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, lời ru của thầy theo bước đi em đến trường cùng đọng lại trong em bao điều mới mẻ, sâu lắng. Đó là hành trang để em vững lao vào đời: “Từ trong vòm mát ngôi trường/ Xin lời ru được dẫn đường em đi”... Đó cũng là hy vọng, là mong muốn của thầy. Và từ lời ru đượm đà yêu tin của thầy, chắc chắn là em sẽ tới được hầu như chân trời mơ ước.Khổ thơ cuối lắng lại như một lời từ bỏ sự. Ta hiểu, cuộc sống thầy thật giản dị. Nụ cười của các em đó là niềm vui suốt thời gian sống của thầy."Lời ru của thầy" là 1 trong tình yêu thương vừa tỉ mỉ, vừa rộng lớn lớn, đơn giản và giản dị mà sâu sắc của thầy so với trò. Cũng hoàn toàn có thể hiểu đó là lời tri ân của các thế hệ học tập trò đối với thầy cô. Hiểu theo cách nào thì bài thơ cũng là khúc ru, là tình yêu vô tận về cuộc đời, tình người…

NGUYỄN THỊ BÌNH

Lời ru của thầy từng nghề có một lời ruDở hay thầy cũng lựa chọn ru khúc này Lời ru của gió màu mâyCon sông của mẹ đường cày của cha ban đầu cái tuổi lên baThầy ru điệp khúc quê nhà mang đến em yêu thương rồi cũng nhớ yêu thêmTình yêu thương chẳng tất cả bậc thềm cuối đâu! Thầy không ru đủ nghìn câuBiết bé chữ cũng đứng sau cuộc đời Tuổi thơ em tất cả một thờiƯớc mơ thì rộng như trời, nghìn năm Như ru ánh lửa trong hồnCái hoa vào lá, mẫu mầm trong cây Thầy ru hết cả mê sayMong đến trọn cầu mơ đầy của em. Bà mẹ ru em ngủ tròn đêmThầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày Trong em phân tử chữ xếp dàyĐừng quên mẹ vẫn lo ốm hạt cơm trắng Từ vào vòm mát ngôi trườngXin lời ru được dẫn đường em đi (Con đường thầy ngỡ song khiTuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!) Hẳn là thầy cũng già thôiHóa thân vào từng cuộc đời những em Thì mặc dù phấn white bảng đenHành trang ấy đầy đủ thầy lấy theo mình.

ĐOÀN VỊ THƯỢNG


Bạn đang xem: Lời ru của thầy

tự khóa

Đọc những nhất


Xem thêm: Thư Pháp Chữ Nhẫn Thư Pháp Việt, Thư Pháp Chữ Nhẫn

những em viết

Món quà bất ngờ


*

Cơ quan công ty quản: thức giấc ủy Hải Dương

Tổng Biên tập: Nguyễn Quý Trọng