Tôi nghe giờ đồng hồ trống trường bâng khuâng tháng 9Nghoảng lại sau sống lưng mùa hạ đã qua rồiAi nép vội góc hiên ngôi trường bỡ ngỡChờ heo may về vương vãi tóc rối bayĐốm phượng vĩ cất vào ngăn cặp mớiThu soi gương tô bờ má thêm hồngĐừng vẫy gió thả rơi mùa cũ vộiKẻo nắng và nóng sân trường hỏi lá tất cả vàng không?


Những bài bác thơ về Tuổi học Trò

*
Xao XuyếnLòng trong lành như mùi hương thơm sách vởChưa một đợt vướng bận rất nhiều sầu đauChỉ bâng khuâng lúc mùa hạ qua mauVà sung sướng ngày khai trường bỗng đếnTuổi học tập trò biết bao là kỉ niệmBâng Khuâng mon 9Tôi nghe giờ trống trường rưng rưng tháng 9Nghoảng lại sau sườn lưng mùa hạ đã qua rồiAi nép cấp góc hiên trường bỡ ngỡChờ heo may về vương tóc rối bayĐốm phượng vĩ để vào ngăn cặp mớiThu soi gương đánh bờ má thêm hồngĐừng vẫy gió thả rơi mùa cũ vộiKẻo nắng sân trường hỏi lá gồm vàng không?Làn mắt biếc tiếng nói cười cợt xao xuyếnAi thênh thang trong một khúc giao mùaTôi khép lại đôi mẫu lưu cây viết cũGọi tháng 9 về nghe nhịp trống bâng khuângHọc TròNgày xưa lưu giữ tuổi học tròNhững chiều tan học tập mình mong chờ nhauNhớ gì vào gió lao xaoEm mỉm cười trong mắt nhưng sao ngượng ngùngSao em tôi cũng ngượng ngùngTừng color hoa phượng thẹn thùng rụng rơiBài thơ đang viết không còn lờiMuốn trao rồi ngại,ngại rồi không traoĐể mùa hạ ấy qua mauĐể rồi kỉ niệm đi hồi tháng nămĐể giờ tôi đang xa xămCòn đâu trong gió giờ thẹn thùng xưaNhững bài xích Thơ ko Đề1.Mực tím đáng yêu và dễ thương áo trắng aiĐừng mang mây xuống vắng ngắt chân trờiEm đi một bước ta giới hạn lạiNghe tím dọc mặt đường cỏ non phơi2.Ngập kết thúc áo white ô hayBài thơ lưu bút trao tay thẹn thùngĐến rồi ngày đỏ rưng rưngCon ve tan giọng trên lưng phượng hồng3.Một chút thu vàng một chút ít xuânRằm trăng hồi trước chẳng bâng khuângTinh khôi trang giấy thơm mùi hương vởCỏ rối con đường về không vướng chân4.Áo nàng vàng tôi yêu thương hoa cúcÁo thanh nữ xanh tôi mến lá sân trườngSợ thư tình không đủ nghĩa yêu thương thươngTôi núm mực cho đủ màu áo tím5.Một mai rồi mon năm đã lớnAi đã quên một nhoáng trời hồngSẽ quên tất cả một bạn đợi trôngMột kẻ đứng dọc con đường mãi đợi6.Vậy đó mà bỗng nhiên chúng ta lớnTuổi 20 đang đi đến có ai ngờ?Một hôm giai khúc mùa ve sầu lạiĐứng ngẩn trông vời color áo tuổi thơ7.Xin được mãi là cục cưng áo trắngGiọt mực hồn nhiên đậu lại trên tayXin nghe hoài loại sơn ca thánh thótCủa phần nhiều ngày hoa nắng nóng thơ ngây8.Đừng cho nữa ngày tạm biệt lớp họcĐừng chia tay để rồi ai cũng khócKhi toàn bộ quanh mình hóa thân thươngVà nhớ là nghe một thuở học đường9.Hững hờ gió thổi rung câyMột nhành hoa phượng rơi ngay lập tức đầu thềmRa sân định nhặt tặng kèm emNgờ đâu em đã đi đến xem trước rồi10.Kỉ niệm xưa ngỡ chừng như im bặtChợt hiện tại vế nguyên vẹn sinh hoạt trong timNghe xao xuyến sao cứ hy vọng đi tìmTháng ngày hôm qua lấm lem màu mực tím11.Mấy nhịp cầu tre gửi ta về vùng cũChút ân đức xin nhắn nhờ cất hộ về aiNgõ vắng năm xưa giờ còn phổ biến kỉ niệmKhi xa rồi còn ứ mãi vào timTrong hơi thở của thời hạn rất khẽTuổi thơ kia ra đi cao ngạo thếHoa súng tím vào trong đôi mắt lắm mê say.Chùm phượng hồng yêu quý ấy tách tayTiếng ve trong veo xé đôi hồ nướcCon ve tiên tri vô chổ chính giữa báo trướcCó lẽ một người cũng bắt đầu yêu.Muốn nói bao nhiêu, mong muốn khóc bao nhiêuBài hát đầu, xin hát về ngôi trường cũMột lớp học bâng khuâng màu xanh rủSân trường đêm – Rụng xuống trái bàng đêm.Nỗi nhớ đầu anh nhớ về emNỗi nhớ trong tâm em lưu giữ về cùng với mẹNỗi lưu giữ chẳng khi nào nhớ thếBạn tất cả nhớ trường, nhớ lớp, ghi nhớ tên tôi?“Có một cô gái Bạch Tuyết, chúng ta ơiVới lại bảy chú lùn cực kỳ quấy”“Mười chú chứ, nhìn xem vào lớp ấy”(Ôi những trận cười trong sạch đó lao xao).Những chuyện năm nao, đa số chuyện năm nàoCứ xúc động, cứ xôn xang biết mấyMùa hoa mơ rồi mang lại mùa phượng cháyTrên trán thầy, tóc chớ tệ bạc thêm.Thôi hết thời bím tóc trắng ngủ quênHết thời nuốm dao tương khắc lăng nhăng lên bàn và ghế cũQuả đang ngọt trên mấy cành đu đủHoa đang vàng, hoa mướp của ta ơi!Em vẫn yêu anh, anh đang xa vờiCây bàng gặp gỡ và hẹn hò chìa tay vẫy mãiAnh ghi nhớ quá! cơ mà chỉ lo ngoảnh lạiKhông thấy trên sảnh trường – dòng lá ban đầu tiên.