Lưu cương phạm tội chiếm giật, bị ngồi tù sẽ một năm. Từ thời điểm ngày bị vào tù, lưu giữ Cương chưa có ai mang đến thăm.

Bạn đang xem: Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ tiêu tiền của mẹ không ai giỏi bằng con

Nhìn hầu như phạm nhân không giống thỉnh thoảng lại sở hữu người cho tới thăm nom, còn được tín đồ nhà mang đến bao nhiêu đồ ăn ngon, lưu Cương thấy được mà thèm, ngay tắp lự viết thư cho bà mẹ để bà bầu đến thăm, nhưng chưa phải vì thèm những món ăn ấy mà vì chưng Lưu Cương cực kỳ nhớ bố mẹ.

Xem thêm: Google Photos Là Gì? Ứng Dụng Lưu Ảnh Tự Động Tốt Nhất Google Photos

*
“tần tảo sớm hôm bà bầu nuôi con khôn lớn”

Anh cai quản giáo vệ sinh nước mắt, âm thầm rời đi. Lưu cương cứng cúi đầu hỏi: “Thế bố con đỡ hơn chưa mẹ?”

Lưu Cương ngóng mãi ko thấy người mẹ trả lời, vừa ngước đầu lên đã thấy người mẹ đang vệ sinh nước mắt, bà bầu nói: “Cát những vết bụi hết cả vào mắt i, bé hỏi cha con à? bố con sắp tới khỏi rồi…..Bố con bảo với bà mẹ là nói với bé là chớ lo gì đến ông ấy, cố gắng mà tôn tạo con ạ.”

Thời gian thăm phạm nhân vẫn hết. Quản lí giáo đi đến, trong tay ráng một ít tiền, nói: “Bác à, đây là chút tấm lòng của cai quản giáo bọn chúng con, bác không thể đi chân è cổ về được bác bỏ à, giả dụ không, Lưu cưng cửng sẽ đau lòng lắm ạ!”

Mẹ Tiểu cưng cửng xua tay, nói: “Sao gắng được, nhỏ bác vẫn tồn tại ở đây, những cháu cũng đầy đủ vất vả lắm rồi, chưng còn rứa tiền của các cháu thì tổn lâu cho bác lắm!”

Anh cai quản giáo run run giọng nói: “Phận làm con đang không những không cho phụ huynh được hưởng trọn phúc, lại bắt cha mẹ già cả phải băn khoăn lo lắng suy nghĩ, để chưng đi chân đất mấy trăm dặm mang lại đây, ví như lại để chưng đi chân è cổ về, thì thử hỏi người con này có còn là bạn nữa không bác?”

Lưu Cương không thể nói lại được gì, hét như xé giọng: “Mẹ!” tiếp đến không nói thêm gì nữa, phía bên ngoài cửa sổ là giờ đồng hồ khóc thút thít, anh quản giáo yêu cầu lùa đám phạm nhân đang lao cồn cải tạo ra chỗ khác.

Lúc này, bao gồm một bạn giám ngục lao vào phòng, cố ý lảng sang chủ đề khác: “Thôi đừng khóc nữa, chị em đến thăm đàn ông là chuyện vui, đáng ra nên cười mới đúng, nhằm tôi xem bác mang vật gì ngon mang đến nào.” Vừa nói, người giám lao tù vừa thế ngược bao mua xuống. Bà mẹ Lưu cương cứng không kịp chặn lại. Hồ hết thứ ngơi nghỉ trong bao rơi ra ngoài. Ngay khi ấy, toàn bộ mọi người xuất hiện đều lặng bạn đi.

Bao tải thứ nhất bị rơi ra, toàn là bánh bao, bánh nướng bị nứt toác thành bốn, năm mảnh, cứng như đá, không cái nào giống cái nào. Không nên nói cũng biết đó là đồ bà mẹ Lưu cương đi ăn xin trên đường. Người mẹ Lưu cương lúng túng, hai tay túm đem góc áo, nói: “Con ạ, đừng trách mẹ đã làm cho như vậy, quả thật là sinh sống nhà không thể thứ gì hoàn toàn có thể mang đi được nữa….”

Lưu Cương dường như không nghe thấy gì, chỉ chằm chằm nhìn vào loại bao download thứ hai, đó là 1 trong những hộp tro cốt! Lưu cương đứng ngẩn người, hỏi: “Mẹ, đây là cái gì cố kỉnh mẹ?” chị em Lưu cương thất thần, hốt hoảng, giơ tay ra ôm chặt lấy chiếc hộp: “Không….không tất cả gì đâu con…..” Lưu cưng cửng giành đem như vạc điên, body toàn thân run lên bần bật: “Mẹ, đấy là cái gì?!”

Mẹ Lưu cương ngồi phệt xuống như fan mất hết sức lực, mái tóc tệ bạc khẽ lay động. Một cơ hội sau, bà new gắng gượng, nói: “Đấy là…bố con! do gom góp tiền đến thăm con, tía con đi làm việc quần quật không nói ngày đêm, ba con bị trượt ngã gục vì chưng suy nhược. Trước lúc chết, ông ấy nói lúc còn sống không đến thăm con được, ông ấy rất buồn, sau thời điểm chết nhất định buộc phải đưa ông ấy mang lại thăm con, ông ấy mong mỏi nhìn nhỏ lần cuối…”

Lưu cưng cửng gào lên một giờ như xé lòng xé ruột: “Bố, bé sẽ chũm đổi…” Nói rồi, anh quỳ sụp xuống, va bạo dạn đầu xuống đất. Bên ngoài phòng thăm phạm nhân, phạm nhân lần lượt quỳ rạp xuống đất, giờ khóc thảm thiết vang cho tận đến trời xanh…