Kể Chuyện chưng Hồ ❤️️ 120 mẫu mã Chuyện Về bác bỏ Ngắn Và bài học ✅ Tổng Hợp những Mẫu Chuyện Hay tốt nhất Về quản trị Hồ Chí Minh.

Bạn đang xem: Mẫu chuyện ngắn về bác hồ


Cách kể Chuyện bác Hồ giỏi Nhất

Bạn đã tìm kiếm các mẫu chuyện ngắn về bác để tham gia hội thi kể chuyện bác Hồ? Bạn chưa biết Cách nói Chuyện chưng Hồ giỏi Nhất? Vậy thì độc nhất định đề nghị xem tức thì các chia sẻ trong bài viết hôm nay của ptt.edu.vn nhé!

Cách nói chuyện chưng Hồ lôi kéo nhất:

Cần bao gồm lời dẫn cảm xúc, thâm thúy về nhỏ người, nhân cách tốt đẹp của bác HồChọn các mẫu chuyện dài vừa phải, không thực sự dài cũng không thật ngắnDùng giọng điệu nhẹ nhàng, thả hồn vào từng ngôn từ khi nhắc chuyện về BácSau lúc kể chấm dứt mẫu chuyện bác Hồ, cần phải có kết luận về bài học kinh nghiệm từ câu chuyện đó.

Chia sẻ thêm chùm ❤️️Ca Dao Về chưng Hồ ❤️️ lân cận Kể Chuyện chưng Hồ


*

117 mẩu truyện Về Bác

Có không hề ít mẫu kể chuyện về chưng Hồ mà nhiều bạn chưa biết. Bởi vì vậy nếu như khách hàng đang tìm kiếm kiếm 117 mẩu chuyện Về Bác thì nên xem ngay gợi ý dưới đây.

Mẫu nhắc Chuyện chưng Hồ: Bác Hồ vứt thuốc lá

Theo đồng minh Vũ Kỳ, nguyên thư cam kết riêng của chủ tịch Hồ Chí Minh, nguyên người có quyền lực cao Bảo tàng hồ chí minh kể lại: quản trị Hồ Chí Minh hút thuốc lá siêu nhiều. Vấn đề hút dung dịch lá tương quan tới hoạt động cách mạng của Người trong những năm đôi mươi của chũm kỷ XX khi fan mang tên Nguyễn Ái Quốc.

Đồng chí Vũ Kỳ đã được bác bỏ Hồ trung ương sự: trong những năm ở Pháp, Người là một trong thanh niên kháng Pháp nên luôn luôn bị mật thám Pháp theo dõi sống khắp đa số nơi. Tín đồ biết bị theo dõi và quan sát mà không đủ can đảm quay đầu lại nhằm nhìn. Để rất có thể quan giáp được sự theo dõi, người nghĩ ra phương pháp hút thuốc.

Mỗi lần như vậy, trải qua thùng đựng rác rến ven mặt đường cách khoảng chừng ba bước chân, Người tạm dừng châm dung dịch hút, rồi quay trở về thùng rác để quăng quật que diêm, vì thế là người dân có dịp quan sát xung quanh, liệu phương pháp đối phó với kẻ theo dõi. Do vờ vịt hút dung dịch mãi mà đang trở thành thói quen của Người.


Năm 1957, trong mùa kỷ niệm 40 năm ngày phương pháp mạng tháng Mười Nga thành công, nước cộng hoà nhân dân nước trung hoa đã sản xuất phương thuốc lá bao gồm đầu lọc để biếu các đại biểu dự đại hội. Đây là bài thuốc mà quản trị Mao Trạch Đông và chủ tịch Hồ Chí Minh hay dùng.

Loại thuốc gồm đầu lọc này nhẹ cùng ngon hơn bài thuốc của Mỹ và Pháp tiếp tế vốn nặng với thường pha thuốc phiện. Các bè bạn lãnh đạo trung quốc đã biếu chủ tịch Hồ Chí Minh vỏ hộp thuốc lá này, có lẽ vì cũng biết bạn thích hút các loại đó. Khi không còn thuốc, bạn bè Vũ Kỳ sẽ giữ lại chiếc hộp để đựng các loại thuốc lá khác cho những người hút vì hộp siêu vừa và dễ ợt để quăng quật túi.

Về sau china sản xuất phương thuốc lá Seo Mao (tức Gấu Mèo) chuyên cần sử dụng cho chủ tịch Mao Trạch Đông. Quản trị Mao đã gửi biếu quản trị Hồ Chí Minh. Tự đó, bạn hút dung dịch Gấu Mèo (thuốc đựng trong hộp kiểu như hộp sữa bò).

Năm 1967, sức khoẻ của quản trị Hồ Chí Minh đang yếu nhiều, người hay mệt và ho. Lo cho sức khoẻ của Người, Bộ chủ yếu trị đã giao nhiệm vụ cho những bác sĩ phải quan tâm Người thiệt tận tình, chu đáo.


Các chưng sĩ sẽ đề nghị quản trị Hồ Chí Minh không thuốc lá lá nữa. Fan nói với bè bạn Vũ Kỳ rằng: “Các chưng sĩ bảo bác bỏ không hút thuốc lá nữa thì chú thấy cụ nào?”. Đồng chí Vũ Kỳ trả lời: “Các chưng sĩ lo cho sức khoẻ của Bác là điều tốt, tôi tán thành”.

Người lại nói: “Mình sẽ hút thuốc gần 50 năm, vứt cũng được, nhưng quăng quật thì vẫn ho chứ chưa phải là hết ho” và fan kể cho đồng minh Vũ Kỳ nghe một câu chuyện cười của Pháp là “bỏ thuốc khôn xiết dễ, có fan bỏ hút thuốc lá 50 lần dẫu vậy vẫn hút lại, có nghĩa là sau mỗi lần bỏ dễ dẫn đến hút lại. Nhưng chưng sĩ yêu thương cầu thì cần thôi, chú quản mang lại Bác”.

Từ đó đồng chí Vũ Kỳ vứt hộp dung dịch vào túi, thỉnh thoảng đưa cho người hút một điếu.

Việc vứt thuốc lá của Hồ chủ tịch chưa hẳn nói là hoàn thành ngay được mà buộc phải trải sang một quá trình như lúc làm bất kể một việc gì. Đó là phải đề ra kế hoạch, tất cả quyết chổ chính giữa và giải pháp thực hiện. Tín đồ nói: “Quyết trọng tâm một, planer mười, thì phương án phải hai mươi, tất cả như vậy mới triển khai được và bỏ hút thuốc cũng vậy”.

Trong thời gian thao tác làm việc ở che Chủ tịch, bạn ở cha nơi: nhà sàn, công ty 54, đơn vị 67. Tín đồ bảo bằng hữu Vũ Kỳ để tía lọ penixilin ở bố nơi làm cho việc.


Tuần thứ nhất, mỗi lần Người hút 2/3 điếu (một ngày các nhất là 10 điếu), những lần hút kết thúc cho vào lọ pe-ni-xi-lin thì tắt luôn để nhận thấy đúng 2/3 thì dừng lại không được hút nữa.

Tuần thiết bị hai, bạn hút một nửa điếu rồi bỏ vào lọ.

Tuần trang bị ba, tín đồ hút 1/3 điếu rồi cho vô lọ.

Đến tuần lắp thêm tư, fan hút mấy tương đối rồi cho vô lọ.

Theo lời kể của chưng sĩ Lê Văn Mẫn (bác sĩ chăm sóc sức khoẻ quản trị Hồ Chí Minh từ năm 1967 đến năm 1969), hút thuốc lá lá là niềm an lành duy độc nhất của chủ tịch Hồ Chí Minh như người thường nói. Nhưng kể từ khi bị bệnh, theo lời răn dạy của hội đồng thầy thuốc, người có kế hoạch quyết tâm vứt dần.

Người nói: chưng hút thuốc từ lúc còn trẻ hiện nay đã thành thói quen, hiện thời bỏ thì xuất sắc nhưng không dễ, các chú yêu cầu giúp bác bỏ khuyết điểm này. Rồi fan tự đề ra chương trình bỏ thuốc lá dần dần. Ban sơ là giảm số lượng điếu hút trong ngày. Lúc thèm hút thuốc bạn làm một việc nào đấy để đam mê sự chú ý, tập trung.

Tuổi Người đã cao mà đề xuất làm do đó thật thừa vất vả. Vấn đề tập một thói quen, rồi bỏ một thói quen không dễ chút nào. Phải gồm một nghị lực khác người mới có tác dụng được. Fan bảo đồng chí giúp câu hỏi để cho người một vỏ lọ pe-ni-xi-lin ngơi nghỉ nơi thao tác làm việc và sinh hoạt phòng nghỉ.

Hút chừng nửa điếu bạn dụi đi để vào lọ đó. Sau hút lại nửa điếu nhằm dành, bạn bè can bảo dung dịch lá hút dở không có lợi, tín đồ bảo: “Nhưng hút thế để có cữ”. Với cách làm đó người đã sút từ cả bao xuống ba, tứ điếu một ngày. Cứ như vậy người hút thưa dần.

Đầu tháng 3-1968 nhân lúc bị cảm ho nhẹ, quản trị Hồ Chí Minh tự ra quyết định bỏ hẳn dung dịch lá. Mấy ngày sau, đồng đội phục vụ vẫn nhằm gói thuốc địa điểm bàn làm việc của tín đồ suốt một tuần lễ liền nhưng fan không dùng.

Xem thêm: Chọn Lọc 100+ Hình Ảnh Hôn Môi Đẹp, Lãng Mạn, Ngọt Ngào Nhất Thế Giới

Trong một tuần thấy tín đồ quyết trọng điểm như vậy đồng đội cất hẳn thuốc lá. Một mon sau, khi tiếp bằng hữu Vũ Quang, lúc đó là túng thiếu thư tw Đoàn thanh niên Lao đụng Việt Nam, người nói: “Bác đã vứt thuốc lá rồi, chú về vận động thanh niên đừng hút thuốc lá”. Về sau Người vẫn làm bài thơ Vô đề về vấn đề Người vứt thuốc lá như sau:

“Thuốc né rượu cữ đã cha năm,Không bệnh là tiên sướng xuất xắc trần.Mừng thấy miền nam luôn chiến hạ lớn,Một năm là cả tư mùa xuân”.

Mẫu kể Chuyện bác Hồ: Mừng cho những cháu chưng càng yêu đương mẹ

Một lần trên tuyến đường đi thăm hợp tác ký kết xã trồng cây xuất sắc ở thị xã Quảng oách (Hà Tây), chưng Hồ đã nhắc đến mẹ Bác.

Hôm ấy lúc xe ôtô cho Quảng Oai, một đoàn những em bé gái cổ quàng khăn đỏ, em mặc áo hoa, em mang áo trắng, tay cắp sách vừa nghỉ ngơi trong trường ra, líu ríu như chim sổ lồng. Nhìn thấy các cháu vui, chưng Hồ cũng vui theo. Người nói cùng với chú Vũ Kỳ và những chú ngồi cùng xe:

Này! các chú thấy không, những cháu được ăn diện đẹp, được đi học, cháu nào thì cũng vui vẻ phấn khởi, chưng mừng cho những cháu.

Rồi giọng chưng bỗng trầm hẳn xuống.

Lúc này bác bỏ rất nhớ bà bầu của Bác. Bà bầu Bác vô cùng thông minh, lại là con gái ông vật dụng nho. Nuốm mà mẹ Bác lại không được mang lại lớp, cho trường đâu các chú ạ. Cũng như phụ nữ giới ngày xưa, từ nhỏ mẹ chưng đã nên lo việc nhà.

Mọi người cùng đi không nén nổi cảm giác trước tình yêu của Bác so với mẹ bác bỏ là vắt Hoàng Thị Loan.

Mẫu nói Chuyện chưng Hồ: Trường học của chưng Hồ

Có lần nhân câu chuyện kể với chúng ta trẻ vào khu phủ Chủ tịch, chưng nói:

“Các cô, những chú hiện giờ đi học bao gồm trường, gồm bàn ghế, gồm cô thầy, chúng ta bè, sách vở, giấy bút, có giờ giấc đàng hoàng. Buổi tối đến tất cả đèn điện, nỗ lực mà học một năm không lên được một tờ là ko đúng.

Ngày xưa, lúc bác bỏ đang tuổi các cô, những chú thì tất cả bàn ghế, thầy, bạn, sách vở, giấy cây viết chỉ có trong lòng bàn tay này thôi”.

Bác giơ bàn tay trái lên nói tiếp:

“Hồi ấy bác bỏ làm bồi tàu, là người quét tuyết sinh sống Anh, rồi đi làm việc phụ bếp. Thao tác từ sáng mang đến tối, xuyên suốt ngày không được cầm cố đến tờ báo nhưng xem. Đến đêm bắt đầu hết việc, new được gọi sách, gọi báo. Ban ngày hy vọng học chỉ gồm một giải pháp là viết chữ lên mảnh domain authority tay này.

Cứ mỗi buổi sáng sớm viết mấy chữ, rồi đi cọ sàn tàu, rửa thùng, đánh nồi, rửa bát, thái thịt, băm rau, vừa làm vừa chú ý vào da bàn tay mà lại học. Không còn ngày, bạn thì các giọt mồ hôi đầm đìa, chữ cũng mờ đi, cuối buổi đi tắm mới xóa được chữ ấy đi. Coi như sẽ thuộc. Sáng mai lại ghi chữ mới”.

Sách “Hồ Chí Minh, đồng chí của chúng ta” với nhiều hồi ký của các bạn Pháp viết, đơn vị xuất bản Xã hội Paris in năm 1970, tất cả trích một đoạn bác trả lời phóng viên A.Kan (báo Nhân đạo của Đảng cùng sản Pháp) như sau:

“Tôi không có hạnh phúc được theo học ở ngôi trường đại học. Nhưng cuộc sống đã cho tôi cơ hội học lịch sử, kỹ thuật xã hội và ngay cả khoa học tập quân sự. Cần yêu mẫu gì? bắt buộc ghét chiếc gì? cũng giống như tôi, tất từ đầu đến chân Việt Nam rất cần được yêu độc lập, lao động, Tổ quốc”. (tr. 203)…

“Tất nhiên chưa phải riêng tôi nhưng mà toàn trái đất đều kính trọng phần đông nhà báo chân chính. Tôi cũng có thời gian học có tác dụng báo, cũng đều có thời gian tôi bỏ ngòi bút, núm súng để cản lại kẻ thù, chống lại chủ nghĩa thực dân. Lúc tôi còn sinh hoạt Pháp, khi còn biết ít tiếng Pháp tôi đang là Tổng biên tập, chỉnh sửa và tạo cả một tờ báo”.

Bác hay nói với cán bộ:“Học thêm được một sản phẩm công nghệ tiếng quốc tế coi như gồm thêm một chiếc chìa khóa để được mở thêm một kho tàng tri thức. Bài toán học là việc suốt đời”.

Mẫu nhắc Chuyện bác bỏ Hồ: Ngân hàng công ty nước phục vụ ai

Một ngày trong những năm 1962, chủ tịch Hồ Chí Minh cho thăm công nhân, cán bộ xí nghiệp sản xuất dệt nam Định. Mọi fan trong phân xưởng hầu hết làm việc. Quản trị đi sang một phòng thấy có tía người ngồi. Bác bỏ hỏi:

-Các cô, chú làm những gì đấy?

Anh Đoàn Duy Bảo vùng dậy thưa:

-Dạ, thưa Bác, đó là bàn tiết kiệm của ngân hàng đặt tận nhà máy.

Bác cố kỉnh một quyển sổ lên, hỏi:

-Nhà máy bao gồm bao nhiêu tín đồ gửi tiền máu kiệm?

Anh Bảo thưa:

-Dạ, tất cả tám mươi xác suất người giữ hộ ạ.

Bác gặng:

-Thế còn hai mươi phần trăm nữa thì sao?

Anh Bảo báo cáo:

-Dạ, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn.

Thấy cán bộ ngân hàng trả lời chưa đúng vào thắc mắc có lẽ khó, Bác mày mò sang vấn đề khác.

-Mỗi lần được giữ hộ bao nhiêu?

-Dạ, gửi xuất phát điểm từ 1 đồng trở lên trên ạ.

Bác hỏi:

-Thế bác bỏ có một hào, gồm gửi được không?

Tất cả, từ người có quyền lực cao nhà máy, túng bấn thư, cán cỗ ngân hàng, quỹ tiết kiệm chi phí đều không trả lời được…

Cho mang đến năm 1996, nhân thời cơ kỷ niệm “45 năm mùa sen nở” của ngành Ngân hàng, anh Bảo bây chừ đã thành ông rứa Bảo mới nói với cán bộ bank trẻ rằng:

“Mãi trong tương lai tôi mới hiểu ra rằng bank Nhà nước ta là ngân hàng Nhà nước của dân, vì chưng dân, bởi dân, phải trước hết phải giúp đỡ dân, giúp đỡ người nghèo, lo cho tất cả những người nghèo bao gồm vốn để sống, để gia công kinh tế, để có tiền giữ hộ Ngân hàng, nhằm nuôi ngân hàng và phải tạo lập mọi điều kiện hoàn toàn có thể để thu hút được rất nhiều tiền tiết kiệm, ví dụ điển hình sẵn sàng dìm gửi, dù là một lần nhận gửi cùng với số tiền hết sức ít…

Một thắc mắc mà hơn 1 phần tư vắt kỷ từ tôi new tìm ra được chân thành và ý nghĩa của câu trả lời.

Mẫu nói Chuyện chưng Hồ: Năm lần gặp mặt Bác

Năm 1957, lần thứ nhất tôi được đưa đi chạm mặt Bác. Bác dắt vào chống ngồi cạnh bác xem phim. Sản phẩm chiếu đột ngột trục trặc, trong lúc mong chờ tôi đang ca bài bác chèo Chờ con má nhé của Thúc Hà. Bác chú ý lắng biết đến đoạn kết “Tuổi cao đôi mắt má bao gồm mờ/Cố hai năm nữa má chờ bác bỏ vô/… tự khắc sâu trong dạ tình yêu Bắc Nam”. Bác bỏ lẳng yên rút khăn chấm nước mắt.

Tôi nhận thấy, khi đi với Bác, anh Vũ Kỳ luôn mang theo nón len quấn tai và mẫu áo nóng cài khuy phía trước. Dịp đó trời tương đối lạnh, anh nói: “Bác ơi trời lạnh, chưng mặc áo vào đi”. Bác trả lời: “Bác thấy không sao”. “Nhưng ảnh hưởng sức khỏe đó ạ”. “Tự trong người bác biết, chưa đến nỗi gì đâu”. “Thưa bảo đảm sức khỏe mạnh cho bác bỏ là nguyên tắc”. Chưng cười: “Là vẻ ngoài thì bác bỏ chấp hành”.

Năm 1960, tập Nhật cam kết trong tù new in xong, những anh sắp xếp tôi vào ngâm thơ cổ là mô hình Bác vô cùng thích. Bắt đầu ra tập kết chưa học tập được biện pháp ngâm bên cạnh Bắc cần tôi chọn ngâm vài bài xích trong Nhật ký kết trong tù theo phong cách ngâm thơ Huế, đến bài bác Mới ra tội phạm tập leo núi chưng tỏ ra khôn xiết xúc động.

Thấy tôi bối rối, bác xí xóa: “Các chú dịch không hết ý Bác”. Tôi thành thật: “Dạ con cháu không biết”. Bác đọc lại cả bài bác gật gù tán dương từng câu, mang lại câu 3 bác nói: “Cả câu giữ lại nguyên, riêng rẽ chữ “độc bộ” là “một mình” nhưng mà sửa thành “dạo bước” – đi bộ thì mấy người cũng được cháu ạ”. Rồi bác bỏ nói ngay: “Thôi, nói nỗ lực thôi, dịch như vậy là tương đối lắm rồi, tốt rồi”

Năm 1961, bác bỏ chiêu đãi Tổng thống Indonesia Sukarno một trong những buổi biểu diễn văn nghệ của Đoàn ca múa nhạc T.Ư, Nam bộ và dân ca Liên khu 5. Lần kia tôi hát 3 bài xích cả dân ca và bài bác chòi. ở đầu cuối Bác làm cho đầu tàu cho tất cả mọi người vừa đi vòng tròn bá vai nhau vừa hát Kết đoàn…

Đến tiếp đãi ngọt thì tôi đang mệt lử bèn xin phép trưởng đoàn ra xe ở nghỉ. Đang ẩm thực ăn uống vui vẻ bỗng bác đi cấp tốc xuống dưới cùng hỏi: cháu Lệ Thi đâu rồi? Trưởng đoàn vùng lên thưa rõ lý do, lập tức bác nói một nhạc công của đoàn mang ngay ra xe mang đến tôi một cái bánh ngọt hình trái quít cùng hai quả chuối. Tôi hối hận hận định chạy vào xin lỗi bác bỏ thì buổi chiêu đãi đã kết thúc.

Một cán bộ trong Phủ quản trị cầm một cành hoa bác bỏ gửi ra tặng riêng bè bạn lái xe. Bác bỏ Hồ là vậy đó, một lãnh tụ luôn gần gũi với nhân dân, không hề bỏ quên một fan nào.

Năm 1962, bác bỏ cho đoàn dân ca Liên khu vực 5 vào diễn trích đoạn vở Thoại Khanh Châu Tuấn chiêu đãi phương pháp sư Loseby một thể loại ca kịch dân tộc Việt Nam. Tôi thủ vai Thoại Khanh tương đối thành công. Diễn xong, cách thức sư Loseby sẽ trịnh trọng bộ quà tặng kèm theo Bác một bó hoa, bác bỏ vui vẻ thừa nhận rồi nói: “Đoàn biểu diễn có hay mới được khuyến mãi hoa mà đồng chí tặng cho tôi, tôi đại diện thay mặt đoàn tặng ngay cho bé chim đầu bọn Lệ Thi”.

Sau đó bác góp ý mang đến diễn viên nhập vai công chúa: “Cháu chưa chắc chắn cầm cây bút lông, bác bỏ là thầy con cháu thì chưng khẻ vô tay đó”. Nói ngừng bác có tác dụng thị phạm liền. Cù qua fan đóng vai thiếu nữ tì, Bác bé dại nhẹ: “Cháu không linh hoạt thích hợp ứng với hoàn cảnh, khi công chúa ngồi uống rượu với Châu Tuấn lỡ tiến công rơi cái cốc thì bản thân phải tinh ranh lượm lên nhằm tránh sự phân trung tâm nơi người theo dõi và chế tác sự di chuyển thoải mái cho diễn viên”.

Cuối buổi trò chuyện, biết tôi bắt đầu học đi học 3, bác bỏ điểm khía cạnh từ trưởng đoàn tới bí thư đưa ra bộ, thư ký kết công đoàn và thay mặt Bộ văn hóa rồi nói: “Là nghệ sĩ phương pháp mạng ko được như thế, bác giao cho những chú phải cho Lệ Thi tới trường ngay, tới đây Bác thấy không làm là ko được với bác bỏ đâu”.

Trở về đoàn là tôi đến lớp liền sinh sống trường nghiệp vụ, học tại chức, tranh thủ vừa biểu diễn vừa học tập ở trường, trình độ văn hóa truyền thống được nhanh chóng nâng cao. Tất cả được tất cả như ngày hôm nay là nhờ công ơn Bác.

Mùa xuân năm 1964, bác đến khu vực văn công rồi vào ngồi địa điểm bậc thềm của Đoàn dân ca Liên khu 5. Được tin bác đến, nghệ sĩ những đoàn ào ào chạy đến vây quanh Bác. Bác bỏ vui vẻ nói: “Hôm nay mỗi đoàn hát một bài, Lệ Thi làm đầu trò”. Tôi thưa nhằm chị Ái Liên bự tuổi nhất cùng chị đã khởi đầu bằng bài bác dân ca Nam cỗ Lý nhỏ sáo hơi buồn, bác nói luôn: “Thôi thôi thôi, ngày xuân gảy khúc đoạn trường mà chi…”.

Bác bảo tôi ngâm bài thơ chúc tết trong năm này của Bác. Tôi ngay tắp lự ca bài bác chòi: Xuân này hơn nhiều mấy xuân qua…. Ca ngừng Bác đưa đến tôi 4 loại kẹo – hát xong ai ai cũng được chưng cho 2 loại kẹo. Tôi cám ơn Bác, định vứt hết vào bên trong túi thì chưng ngăn lại: “Không được, diễn viên 2 cái, 2 chiếc là của tác giả. Lệ Thi làm nuốm là vi phạm… Nhưng tác giả thấy diễn viên ngâm hay nên tặng ngay phần mình…”. Mọi fan tham gia buổi biểu diễn đều hết sức thấm thía câu nói của Bác.

Quá giản dị, quá sát gũi, luôn luôn tỏ ra công bằng, luôn luôn bao dung độ lượng với tất cả nhưng lại nghiêm ngặt với bạn dạng thân và tuyệt vời nhất tôn trọng phương pháp của Đảng… bạn đã dạy dỗ tôi bao nhiêu bài học lớn chỉ từ những lần gặp mặt ấy vào đời.

Mời bạn thưởng thức thêm tập